Thursday, February 16, 2017

GỬI CON PHƯƠNG XA


 Con à! Lại một mùa xuân nửa chỉ có một mình mẹ, nhìn cảnh đông vui, tấp nập, rộn rã của mọi nhà, phố phường chuẩn bị đón 1 mùa xuân mới ,nhìn cảnh nhà nhà con cái quây quần bên nhau, mà mẹ không cầm được nước mắt.
  Mẹ rất nhớ các con!
Mẹ nhớ cái lì lợm,  nụ cười của thằng hai, mẹ nhớ cái nhõng nhẽo, cái vòng tay ấm áp của thằng út mỗi khi đi đâu về...mẹ nhớ, nhớ những ngày mẹ con ta quây quần bên nhau. Ngày nào mẹ cũng nhìn vào tấm hình của các con, nói chuyện một mình, rồi cười, rồi khóc như một đứa trẻ. Dù mẹ rất nhớ các con , ngồi đếm từng ngày con đi và ngồi đợi từng ngày con trở về thăm mẹ, nhưng mẹ không vì thế mà ích kỷ nghỉ cho riêng mình mẹ. Mỗi khi con gọi điện về là mẹ cố gắng trấn tĩnh , mẹ vẫn khỏe, mẹ vẫn vui vẻ như ngày nào, mẹ sợ rằng các con của mẹ sẽ lo lắng mà không yên tâm công việc.
Các con biết không, mẹ muốn các con đi ra xứ người không phải vì mẹ muốn con kiếm được nhiều tiền mang về cho mẹ. mà điều cốt yếu là mẹ muốn các con của mẹ học hỏi được bao điều mới mẻ từ những thứ mà mẹ không có khả năng dạy cho con, từ nền văn minh thời đại, học được tính tự lập , biết vượt qua trong mọi gian khó để trở thành một người trưởng thành theo đúng nghĩa của nó. Tương lai của các con nó sẽ khác hơn, tầm nhìn của các con sẽ xa hơn và rộng hơn. Mặt khác, như các con thấy đấy, xã hội ngày nay vô cùng phức tạp và rối ren, lòng người thì càng nhỏ nhem và ích kỷ. Có biết bao gia đình đã phải chuyển con cái của họ ra nước ngoài sinh sống. Có biết bao bà mẹ chạy đôn chạy đáo kiếm  cho được tấm visa để khi có thai họ ra nước ngoài sinh nở để con của họ được sinh ra ở một đất nước khác, nơi mà họ muốn con họ học hỏi được nhiều điều tốt đẹp.
Mẹ biết, ra xứ người là các con như bước sang một trang sử mới, cuộc đời mới, tất cả đều lạ lẫm mà các con phải khắc phục và phải thích nghi nó. Cuộc sống đi lên từ đôi bàn chân của mình  dù ở bất cứ nơi đâu thì nó cũng gồ ghề, đầy sỏi đá hết con à. Nhưng con yêu! nếu vượt qua được thìlòng  con sẽ cảm thấy nó hạnh phúc biết bao.
Con à! thành công lớn nhất trong cuộc sống và ở bản thân mỗi người là khác nhau, có người cho rằng thành công lớn nhất của họ là kiếm được nhiều tiền, có người cho là tìm được sự hạnh phúc, nhưng có người thì cho rằng họ khám phá hết khả năng của mình có...Nhưng đối với mẹ thành công  không hẳn là những con số 1,2,3... như chúng ta thường biết mà là những con số biết nói. Có người nói rằng sau một thời gian tôi lại trở về với con số không. Không ít người nhìn vào chê bai, coi thường họ. Nhưng đối với  mẹ  trải qua và trở lại con số 0 đó thì họ đã  trải qua không ít thăng trầm của cuộc sống, họ đã học hỏi được biết bao kinh nghiệm quý báu. Cho dù lúc đó họ là con số 0 nhưng  thời gian sau biết đâu con số 0 đó đã trở thành những con số khác.
Con yêu! nếu như trong cuộc sống có những cái mà nó không được như ý mà ta mong muốn thì mẹ mong con đừng nản lòng.  Trong cuộc sống muốn thành công thì chúng ta phải nếm được vị đắng, vị cay pha lẫn sự chua chát của cuộc đời. Thất bại không có nghĩa là mất hết mà khi ta nếm được vị thất bại thì con người ta mới  hiểu rõ được bản thân mình hơn, mới có thể rút ra được những kinh nghiệm, bài học về sau cho chính mình.
Con yêu! nếu như trong cuộc sống mà không có tình yêu thì như cây thiếu nước giữa vùng sa mạc. Mẹ không ích kỷ ngăn cấm con được yêu khi tất cả mọi thứ chỉ là bắt đầu. Nhưng mẹ chỉ khuyên con nên biết phải làm như thế nào, phải biết điều hòa giữa cuộc sống và tình cảm một cách lý trí nhất. Trong tình yêu của mỗi người nó hoàn toàn  khác nhau nên con hãy dùng lý trí và nhịp đập của trái tim mình mà xử lý.
 Nên con à! đối với mẹ thành công lớn nhất đó là sự trưởng thành thực sự của các con. Nhìn các con thành đạt cho dù trên phương diện nào, được sống hạnh phúc, ấm no,  đoàn kết là niềm vui lớn nhất của cuộc đời mẹ. Dù ở đâu mẹ vẫn muốn nói với các con rằng: "mẹ luôn yêu mà ở bên cạnh các con"!.

Wednesday, January 11, 2017

CẢNH LÀM DÂU

" Cái gì cũng không biết làm! Có từng ấy việc thôi làm cũng không xong!"
Đó là tiếng của bà Mai, hàng xóm của nhà tôi.
Ngày nào cũng nghe tiếng chửi, mắng nhiếc con dâu của bà cứ choang choác. Không biết cô con dâu làm sai điều gì mà ngày nào bà cũng la lớn. Nhà thì chỉ còn hai mẹ con, chồng Hoa là bộ đội nên vắng nhà suốt. Hoa cũng là cô gái hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ.  Ai nghe cũng chặc lưỡi thấy tội nghiệp cho Hoa ( con dâu bà Mai). Nếu ngày nào không nghe tiếng bà là thấy có điều kỳ lạ.
Thấy hơi là lạ. Có hôm Hoa qua nhà tôi chơi gặn hỏi mãi Hoa mới kể chuyện. Chả là ngày trước bà Mai không đồng ý gả con trai độc nhất cho Hoa, bà đã muốn hỏi cưới con trai bà cho cô con gái bạn học của bà, nhưng con trai bà không đồng ý, Hoa chỉ học hết cấp ba và ở nhà đi làm phụ ba mẹ nuôi em. Nên bà Mai mới khinh thường Hoa như thế.
Hoa kể có hôm chửi cô cũng có nói lại nhưng bị bà về dưới nhà ba mẹ đẻ của Hoa cho Hoa là vô lễ...Vì không muốn tai tiếng thêm cho cha mẹ, lại nghĩ đến chồng cô đành im lặng cho qua chuyện.
Nhìn Hoa kể chuyện đôi mắt long lanh nước như sắp khóc, gương mặt buồn buồn thấy mà tội nghiệp.
Thấy Hoa mà tôi cảm thấy phục, tôi cũng không sống được với gia đình chồng nên mới ra ngoài ở, mặc dù nó vất vả và khó khăn nhưng thật thoải mái và vui vẻ. Cảnh làm dâu thật khổ, nếu như ai may mắn được vào gia đình hiểu biết thì còn đỡ, còn không khổ cực trăm bề.

NGÀY KHÔNG EM


      Em à! trời đã sang đông rồi đấy, nhớ mặc thêm áo, quàng khăn, tất ấm mỗi khi ra đường nhé. Không còn anh bên cạnh em hãy tự chăm sóc mình nhé. Không được khóc nhè mỗi khi nhớ anh và con, không được nhịn ăn mỗi khi làm về mệt. Ở nhà anh và con vẫn khỏe, lúc nào cũng nhớ em. Con mình ngày môĩ lớn nó giống e như khuôn à. Nhìn cái vẻ ngây thơ , hồn nhiên, tiếng cười trong trẻo của con làm tim a quặn thắt vì nhớ e.
E ah!. a sắp không chịu nổi nửa rồi, vì con a đã cố gắng rất nhiều. A không thể nào chịu nổi khi con trẻ khóc "Mẹ ơi".
Nó hỏi: " Ba ơi! sao nhà anh Giang bên cạnh ngày nào cũng có mẹ mà nhà mình không có hả ba".
Trái tim a như tan thành từng vụn nhỏ, lòng đau như có hàng trăm, hàng nghìn mũi tên đâm xuyên. A chỉ biết ôm con vào lòng mà khóc.

- " A nhớ e ! a muốn gào lên rằng a nhớ e vô cùng e có biết không"
- "Ước gì có e ở đây thì tốt biết bao". Ước gì có một phép màu mang e trở về lại với cha con anh".
Để giỗ con  Anh chỉ biết nhìn lên bầu trời xa thẳm kia và chỉ vào ánh trăng sáng đêm rằm mà  nói với con rằng nơi đó mẹ đang là việc, mẹ đang mỉm cười và cũng đang rất nhớ con, đợi mẹ làm xong việc mẹ sẽ trở về thăm chúng ta.  Nhìn con bé thật tội nghiệp ngày nào cũng nhìn lên trời và hỏi: " ba ơi sao hôm nay không thấy mẹ nhìn con, mỉm cười với con, con rất nhớ mẹ" .
Trái tim a lại như muối xát vào tim
.!

LẶNG LẼ CUỐI MÙA ĐÔNG

Nga dắt Cu Bi lặng lẽ đi nhanh trong cái lạnh thấu da thấu thịt của mùa đông. Nước mắt hai mẹ con hòa vào cơn mưa đang xối xả. Thật tội nghệp CuBi mới gần 4 tuổi.
 Nga còn nhớ như in ngày mới bước về làm dâu hay nói đúng hơn là được bán gả.  Họ đối xử với cô như một người hầu kẻ hạ trong nhà. Họ bắt Nga phải đi thuê, kiếm củi, nếu cô có ý từ chối thì bị đánh đập hành hạ. Đã chấp nhận bước vào căn nhà đó rồi thì Nga chỉ còn biết cắn răng mà chịu đựng.
Nga sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mất sớm lại đông anh chị em, mẹ cô vì làm việc đến kiệt sức mà ngã bệnh. Vì để lấy tiền chữa bệnh  cho mẹ và nuôi các em nên Nga chấp nhận bán gả vào gia đình Trường ( chồng Nga). Gia đình Trường khét tiếng là ăn ở không có tình người cả một vùng. Trường là quý tử của nhà họ, thấy Nga là cô gái có nhan sắc lại giỏi giang nên đem lòng yêu mến. Vì chiều theo ý con trai nên mẹ Trường mới đồng ý bỏ ra một khoản tiền khá lớn mua Nga về, mục đích của họ là để cậu quý tử chơi vui và mặt khác là  làm việc cho gia đình họ. Thấy Tr có vẻ thích Nga thật bà mẹ chồng càng ghét cô, bắt cô phải làm việc nhiều hơn. Có hôm đang ngồi ăn cơm thì phát hiện trong tô canh còn sót cọng cỏ, bà mẹ chồng liền hất cả bát canh còn nóng hổi vào người Nga rồi chửi. Thấy vậy Trường lấy khăn lau cho vợ thì bà càng đánh Nga nhiều hơn. Vốn là cậu ấm,nhu nhược luôn nghe và sợ mẹ nên Trường chỉ biết đứng nhìn. Nga chỉ biết câm nín mà chịu đựng.

Một ngày nọ có hai mẹ con bạn từ thuở xưa của bà từ Mỹ về vào chơi. Thấy có vẻ thích Trường bà ta liền gán ghép và muốn hỏi cô con gái đó làm vợ cho Trường mà không cần đếm xỉa gì đến Nga. ( lúc này cô đang có thai). Ngày đám cưới của Trường cũng là ngày Nga sinh CuBin. Họ bắt hai mẹ con Nga phải sống sau nhà bếp không được đến gần Trường cũng như người trong nhà. Vì thương con nên Nga đành chấp nhận vì CuBin còn quá nhỏ. Ít lâu sau thì vợ mới của Trường cũng sinh cho gia đình họ một quý tử, họ nâng niu như vàng ngọc, còn CuBin dường như nó chưa bao giờ tồn tại trong mắt của họ. Trong một lần mang đồ lên nhà trên tình cờ đi ngang qua phòng bà mẹ thì Nga hoảng hốt nghe được một âm mưu ghê rợn của bà , đó là bà đang giao dịch với người đàn ông có gương mặt dữ tợn là bà muốn bán hai mẹ con Nga để có được khoản tiền lớn, đủ nuôi bà đến hết cuộc đời. Lúc này trong lòng Nga run sợ, nghĩ đến CuBin cô liền chạy về và ôm CuBin vào lòng mà khóc tức tưởi," tại sao con người họ lại độc ác hơn cả loài cầm thú đến vậy", Nga đã chăm lo cho gia đình họ bao nhiêu năm qua. Vậy mà... nghĩ đến đó thôi Nga đã rùng mình sợ hãi, Nga không biết phải làm gì hơn dắt CuBin chạy thật xa giữa trời đông lạnh giá.

Monday, December 19, 2016

NGHIỆT NGÃ

                           - Thảo Nhi! Thảo Nhi!

Hùng đã bán sống bán chết chạy đi tìm Thảo Nhi khi đọc được dòng tin nhắn ngắn ngủi của vợ:
                           - " Vĩnh biệt anh"!
. Nhưng khi chạy đến bên  cầu thì chỉ còn tiếng kêu hoảng hồn, thách thanh đầy đau đớn của anh:
-   "Thảo Nhi! Thảo Nhi!" .
 Đã không kịp nửa, Thảo Nhi đã gieo mình xuống sông. Tận mắt chứng kiến cơ thể vợ mình chìm vào dòng sông đang chảy xiết anh như chết lặng.  Hùng kêu cứu mọi người tìm cứu vợ mình nhưng vì dòng nước chảy quá xiết nên  không tìm thấy.
Hùng quỳ xuống bên dòng sông nức nở trong niềm hối hận:
- " Giá như anh hiểu và ở bên cô"
- "Giá như anh chịu nghe lời giải thích của vợ"
-  "Giá như anh tin vợ"
Và giá như....giá như anh tỉnh táo hơn thì giờ đây vợ và con anh đã không uất ức đến nổi phải gieo mình xuống sông tự vẫn vì anh.
 Nhi là một cô giáo mầm non rất hiền lành, dễ thương còn Hùng là một doanh nhân thành đạt. hai người quen nhau trong một cuộc đi tình nguyện ở đồng bào khó khăn vùng sâu. Gia đình Hùng không đồng ý cho tình yêu   này và họ ra sức ngăn cản,vì  Hùng là niềm tự hào của gia đình , họ muốn cô dâu của gia đình thành đạt là một cô gái thông minh,môn đăng hộ đối với gia đình anh còn Nhi chỉ là một cô gái bình thường, gia đình chỉ ở mức trung bình. Nhưng vì tình yêu mãnh liệt, cả hai đã bất chấp và đi đến kết hôn. Về làm dâu Nhi đã chịu đựng hết chiêu trò của bà cô đến sự tác quái của mẹ chồng làm Nhi mệt mỏi, ngột ngạt đến nghẹt thở, nhưng vì yêu chồng, không muốn cho anh lo lắng thêm nên cô cố gắng giữ im lặng.
Cưới nhau được 2 năm  nhưng Nhi vẫn chưa có thai mẹ chồng càng có cớ chửi cô: " đồ không biết đẻ", thậm chí họ khuyên Hùng nên bỏ vợ, bà mẹ chồng luôn muốn gả con trai cho Kim (con gái bạn của bà, là gia đình giàu nhất vùng đó),  nhưng tất cả bị Hùng bác bỏ, là con trai duy nhất trong nhà nên Hùng không muốn làm phiền lòng mẹ lại rất yêu vợ, là người đứng giữa nhiều lúc Hùng cũng điên người lắm nhưng cũng không biết phải x lý ra sao cho hợp tình, hơp lý. Thương vợ  anh chỉ biết động viên, an ủi cô. Mặc dù vậy nhưng đêm đêm hai hàng mi cô vẫn nhạt nhòa.
 Một lần  đi tản bộ ra công viên, Nhi tình cờ gặp lại Huy,  Huy  là bạn thân cũng là người từng là cây si của Nhi thời còn là học sinh . Hai người đang rôm rả nói chuyện về bạn bè, về ngày xưa thì bất chợt cô em chồng đi tới la lớn " a! trước mặt anh tôi thì ra vẻ liền lành lắm còn đằng sau thì đi đú đỡn với trai thế này à". không kịp cho ai nói gì ả ta bỏ đi về. Không ngờ nãy giờ ả ta đã theo dõi Nhi và chụp hình của Nhi với Huy đang nói chuyện rất thân mật.
Thấy vậy Huy gặn hỏi mãi Nhi mới kể nổi khổ của cô.
Đã bao lâu nay, mẹ chồng đã muốn đuổi Nhi ra khỏi nhà, bây giờ càng có cớ để họ buộc tội Nhi với Hùng. Vì công việc ở công ty áp lực về nhà mẹ và e gái buộc tội vợ với những tâm hình rõ ràng, Hùng vừa mệt, vưà giận và pha chút lòng ghen nên a tát vào mặt Nhi không cho cô giải thích.Nhi ôm mặt khóc nức nở và bỗng nhiên ngất xỉu. Hùng vội vàng đưa vợ tới bệnh viện, nét mặt hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ khi nghe bác sĩ báo tin mình sắp được làm cha. Thấy con mình càng ngày càng thương và bênh vợ mẹ ck và e ck càng ghét Nhi hơn. Vì mang thai nên tính tình Nhi cứ thay đổi thất thường, cứ sớm nắng chiều mưa, không như lúc trước nửa,  nhiều lúc Hùng cũng cảm thấy chán nản, mệt mỏi. Nắm được điều đó, mẹ chồng đã để Kim đến cạnh Hùng, chia sẻ với anh những lúc thấy cô đơn. Dần dần Hùng ở lại công ty làm việc nhiều hơn, ít quan tâm đến vợ hơn lúc trước. Nhi buồn bạn, đang đi tản bộ thì cảm thấy choáng váng,Thấy Nhi Huy chạy tới dìu vào nhà mình nghỉ tạm thì ra nhà Huy ở ngay đó.
Bước chân về tới nhà Nhi bất ngờ khi thấy cả nhà ngồi đợi cô, với ánh mắt tức giận của chồng Nhi cảm thấy có điều không hay xảy ra. Vừa thấy mặt Nhỉ Hùng liền ném những tấm hình ân cần mà Hủy dìu Nhi vào nhà để nghỉ. Ả chỉ thẳng vào mặt cô là người đàn bà lăng loàn, bao lâu tin tưởng, và điều khủng khiếp hơn là anh cho cái thai trong bụng chưa chắc là con anh, vì sao hai vợ ck bao lâu không có con nay Huy xuất hiện thì cô mới mang thai. Lúc đó mẹ chồng với em chồng hùa vào chửi bới, tất cả theo sự sắp đặt của họ, em chông ném cả áo. quần vào mặt Nhi và kéo cô ra khỏi nhà mà không cho cô nói câu nào. Đau khổ vì bị chồng nghi oan ruồng bỏ Nhi không biết phải làm sao, cô đành tìm phòng ở tạm và chờ khi Hùng nguôi ngoai Nhi sẽ giải thích và cô nghĩ anh sẽ lại đưa cô về và sẽ hiểu ra mọi việc vì cô biết chồng rất yêu cô. Chờ đợi 1 ngày, 2 ngày ...1 tuần,2 tuần, 1 tháng, 2 tháng


không thấy cuộc gọi hay nhắn tin của Hùng, Nhi đến tận công ty anh, vưà mở cửa phòng Hùng ra Nhi chết lặng trước cảnh âu yếm kinh tởm của Hùng và Kim, thấy Nhi Kim cầm lá đơn ly hôn vứt vào mặt Nhi và bảo ký đi và công khai mối quan hệ của hai người. Nhi quay sang hỏi Hùng và gào lên thì Hùng gọi bảo vệ lên đuổi cô ra khỏi công ty, làm nhục cô và tuyên bố với mọi người không có quan hệ gì với cô. hính thức mối quan hệ với Kim. Lúc này Nhi biết trong lòng Hùng đã không còn có cô nửa, anh đã vứt hết đi tất cả những gì mà bao năm hai vk ck vượt qua. Trời đất như đang sụp đỗ trước mặt cô,Nhi như người mất hồn lang thang qua các con phố, cô không nghĩ được gì hết chỉ muốn chết đi để chứng minh sự trong sạch của mình.
                                                       Hình ảnh minh họa

Khác với mọi ngày Hùng bất chợt về nhà, anh sửng người lại vì nghe tiếng cười giòn tan của mẹ, em gái và của Kim khi kể về Nhi, lúc này Hùng mới hiểu ra tất cả là cái bẫy của họ. Anh thấy thương Nhi, hối hận vô cùng. Thấy có tin nhắn của Nhi a chạy đi vội vàng trong nước mắt. Nhưng tất cả đã quá muộn vì Nhi đã nhảy cầu tự vẫn để chứng minh sự trong sáng của mình. Không có lời nào để diễn tả nổi sự  đau đớn đến tận cùng của sự sống của anh, a như chết dại khi nhìn vợ và con mình đắm mình trong dòng nước chảy xiết. Anh thẫn thờ như người mất hồn và gào thét trong niềm hối hận.

                                                          Hình ảnh minh họa

Wednesday, November 30, 2016

PHÍA SAU CẦU VỒNG

  
      Quỳnh và Tuấn là đôi thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình khó khăn như nhau, và tình cảm hai bên rât thân thiết,  cả Tuấn và Quỳnh  đều là con ngoan trò giỏi, được thầy yêu bạn mến. Thấy hai đứa cứ quấn quýt bên nhau như con chim non, bố mẹ hai bên cũng mừng vì muốn tình cảm càng gắn bó hơn.
Sau khi vào đại học Tuấn và Quỳnh càng thắm thiết hơn, giúp đỡ nhau trong học tập, cả hai đều luôn cố gắng dành thành tích cao nhất và đi làm thêm đ phụ tiền học đỡ đần bố mẹ.  Sau khi ra trường T và Q đi làm tại hai công ty lớn nên càng bận rộn , công việc càng áp lực rồi dần dần ít có thời gian gặp nhau, các cuộc trò chuyện cũng thưa dần. Sau một thời gian Q cảm thấy cứ tình trạng này thì hai đứa sẽ dẫn đến mất nhau, cô đã cố gắng sắp xếp công việc lên thăm T để tạo niềm bất ngờ cho người yêu Q đã không báo trước. Vừa đến phòng Quỳnh đứng sững người vì thấy trong căn phòng đó có một người con gái và Tuấn đang rất tình cảm với nhau. Thấy Q Tuấn giật thột cả người, mặt trơ ra vì anh không ngờ Q tới mà không báo trước. Còn cô gái kia giả vờ không biết gì tỏ ra thân mật mời Q vào phòng như Q là bạn bè của họ. Chết lặng trong giây lát Q đã cố gắng trấn tĩnh, cố kiềm chế lại và cô cũng giả vờ như là bạn của T và biết được  Linh(cô gái đó) là con gái của giám đốc công ty T, cô đã để ý T ngay lần đầu vào làm ở công ty, và họ sắp sửa kết hôn vì Linh đã có thai. Q như chết lặng cả trái tim, cô như sắp ngã quỵ xuống trước mặt họ nhưng lòng tự trọng đã giúp cô đứng dậy và bước đi như không có chuyện gì. Về đến phòng Q mới khóc òa lên trong niềm đau khổ, vì sao T lại phản bội cô, cô tự hỏi "tình cảm hai mươi mấy năm qua chẳng lẻ không bằng cái tình cảm vài tháng ư? hay ngoài ra còn có lý do nào khác? Những tình huống ngụy biện cho sự phản bội của T cứ diễn ra trong đâù Q, bởi cô không tin anh lại là người như thế, lớn lên bên nhau từ bé nên Q hiểu rõ tính T hơn bao giờ hết. Nhưng cũng chẳng để làm gì, họ đã có con với nhau, chuẩn bị về sống chung một nhà thì những suy đoán của cô liệu có còn ý nghĩa gì nửa không. 

Vì để muốn quyên đi sự đau khổ này cô đã lao vào công viêc làm quyên cả  ăn, cả ngủ, chỉ sau một thời gian ngắn mà cô gầy hẳn đi.
Vì Q là một cô gái có năng lực lại dễ thương nên trong công ty được nhiều chàng để ý, trong đó có Lâm ( anh chàng kỹ thuật mới vào làm) đã trồng cây si ngay từ lần đầu tiên gặp Q. A quan tâm chăm sóc cô rất chu đáo, săn đón cô rất nhiệt tình, chiều chuộng cô hết lòng,  để muốn quên đi Tuấn Q đồng ý làm người yêu của Lâm, và đi đến kết hôn. 
Cứ tưởng cuộc sống cứ tốt đẹp diễn ra theo quy luật vốn xoay vòng của nó, nhưng có ai ngờ rằng Q lại một lần đẫm nước mắt vì Lâm đã hắt hủi cô ngay trong đêm tân hôn, anh nhận ra rằng vợ mình đã không con trong trắng, anh ghen tỵ với tình yêu đầu của Q, anh ngày càng bê tha rượu chè, đi sớm về khuya, bỏ bê gia đình, không màng đến vợ mặc cho Q đã bao lần xin lỗi, giải thích. Q càng ngày càng tiều tụy hẳn đi, cô dường như  đã mất hết niềm tin vào bản thân, rồi sinh ra bệnh tật, đau ốm liên miên. Lâm không những không quan tâm đến vợ mà a còn chửi bới, dắt cả bồ nhí về nhà trước mắt Q. Không chịu nổi sự quá đáng của Lâm Q yêu cầu ly hôn nhưng Lâm không chấp nhận bởi  anh muốn hành hạ cô. 
Trong một lần về quê, đang đi lang thang gợi nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa thì Q bất ngờ gặp lại T. Trong T cũng gầy và già đi nhiều hơn. Thì ra cuộc hôn nhân của a cũng không được hạnh phúc vì Linh (vợ anh) đã lưà dối chuyện có thai để buộc Tuấn phải kết hôn. Vốn là cuộc hôn nhân không có hạnh phúc nên T cũng muốn chia tay với Linh vì trong lòng anh còn yêu Q tha thiết. Biết được tâm tư của nhau, Q và T quyết định cho nhau một cơ hội. Và hai người quyết định trở về quê , sống lại với những ngày tháng  như của ngày xưa.




Tuesday, November 29, 2016

SỰ HỐI HẬN MUỘN MÀNG



         Tôi đồng ý kết hôn với a cũng vì muốn quên đi mối tình trong quá khứ. Tôi quen a qua sự giới thiệu của bạn bè, và tôi cũng chỉ biết a hơn tôi 6 tuổi,  tính tình hiền lành, rất thật thà, được mọi người quý mến. Và tôi không hề quan tâm , tìm hiểu về  a cũng như gia đình trong quá khứ hay hiện tại như thế nào. Rồi tôi mặc kệ tất cả buông xuôi theo cái gọi là số phận. 



  Cưới xong,  thay vào những ngày tháng trăng mật ngọt ngào thì vc tôi lại bận rộn với công việc. Không hợp với gia đình ck tôi đòi ra ở riêng và a chiều theo ý tôi, hai vc mua căn hộ ở ngoài trung tâm thành phố, cuộc sống rất thoải mái. A thương tôi, chiều theo bất cứ thứ gì mà tôi muốn, sợ làm phật ý, sợ tôi sẽ giận nên chuyện gì a cũng hỏi ý kiến vợ,  nhiều lúc tôi cảm thấy a như không có sự quyết đoán, ý kiến của riêng mình, một người đàn ông nhu nhược. Vốn cuộc hôn nhân này với tôi nó đã chán rồi nay càng chán hơn. Tôi cảm thấy mệt mỏi, buồn bực mỗi khi về đến nhà, tôi lấy cớ to tiếng với a. Dần dần tôi theo những cuộc chơi , nhậu nhẹt với bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng sau mỗi giờ làm việc để a chờ từng bửa cơm đến khuya, về đến nhà là nôn là say, bắt a phải chăm sóc cả đêm với cái bụng trống rỗng. A chuẩn bị bửa sáng gọi tôi dây, chẳng những không dậy, hay xin lỗi về đêm qua mà tôi còn mắng chửi a là " để tôi yên".  Nhìn a lúc đó tôi biết a rất buồn nhưng rồi mặc kệ. Có hôm tôi đang đi nhảy ở sàn a tìm đến và kéo tôi về.Tôi tức giân quát, chửi, thậm chí còn tát vào mặt a trước mặt đông người. 


    Đến một ngày tôi còn nhớ rất rõ đó là vào chiều của một ngày đông lạnh giá, cái rét như cắt da cắt thịt , nhìn ngoài đường vắng tanh, không một bóng người qua lại,  trong lúc tôi đang đi chơi với bạn, thấy có cuộc của a tôi không nghe, rồi 2,3 cuộc tôi tắt máy luôn. Đến tối về đến nhà, thấy vẫn tối om, tôi thấy hơi lạ vì từ ngày cưới đến giờ chưa bao giờ a về nhà sau tôi. Lúc này tôi mới bật điện thoại  lên thì thấy rất, rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ rất nhiều số. Và cuối cùng là tin nhắn:" Chị có phải là vợ a K không, a ấy bị tan nạn đang nằm ở bệnh viện, tôi thấy là rất nặng, nhận được tn c nhanh đến ngay nha". Bổng nhiên có một linh cảm không hay xảy ra với a, lúc này tôi cảm thấy sợ và vội chạy đi mà quên mất ngoài trời cơn mưa đang  tầm tả. Vừa đến bệnh viện, thấy a nằm thoi thóp, đưa tay như muốn nói với tôi điều cuối cùng rồi tắt thở. Tôi sửng sờ như người vô tri, vô giác , hai tay và hai chân run lên, đôi môi mấm máy không thốt nên lời , lúc này bác sĩ đến vỗ vào vai tôi và nói: " a ấy đã đợi c rất lâu". Hai hàng nước mắt cứ thi nhau rơi như không bao giờ ngừng , tôi ôm chầm lấy a trong sự đau đớn, hối hận đến tột cùng của sự sống. Tôi muốn nói với a rằng" a ơi e xin lỗi, ngàn lần e xin lỗi" nhưng tất cả đã quá muộn màng, a đã rời xa tôi mãi mãi, những lời  gào thét chỉ còn là vô vọng giữa đêm khuya!.