Ngay từ khi em biết thế nào là hai chữ "yêu thương" thì lúc đó em đã mơ, mơ rằng sẽ gặp được một người đàn ông mà mình luôn mong muốn, là người mà tạo hóa đã sắp đặt sẵn từ kiếp trước đến một thời điểm nào đó sẽ xuất hiện và mang đến hạnh phúc mà bao lâu nay em luôn ấp ủ.
Sau này khi lớn lên, ra ngoài xã hội với bao vấp ngã, trải qua bao sống gió trong cuộc đời thì em hiểu ra rằng tất cả những thứ đó chỉ là ảo mộng, là viễn vong xa vời, là truyện cổ tích hay chỉ tồn tại ở phim hàn quốc mà thôi.
Cuộc sống cứ diễn ra theo quy luật vốn có và em cũng bận rộn với cuộc sống của thời đại. nên em cũng dần mất đi những ảo tưởng viễn vông kia. Cho đến một ngày tình cờ em đi thăm một người quen và cũng tình cờ có người nói với em rằng" tình duyên định mệnh" của em sẽ tìm được trong thời gian tới và còn nói rõ là ở đâu, như thế nào, làm em
bàng hoàng, một chút gợn sóng lo lắng cuộn lên nhưng vội vụt tắt bởi sự an ủi của lý trí "chỉ là vớ vẩn thôi, suy nghĩ làm gì".
Cho đến khi gặp lại anh tất cả diễn ra môt cách tình cờ và ngẫu nhiên đến lạ lùng, và như đó là một sự sắp đặt sẵn của ông trời, như là mối nhân duyên đã có từ kiếp trước hay nói đúng hơn đó là "một định mệnh" . Bỗng nhiên ta gặp lại nhau, bỗng nhiên trái tim em biết nhớ anh, bỗng nhiên anh nói yêu em... và bỗng nhiên "chúng ta yêu nhau". Anh cứ hỏi em rằng" vì sao em thích anh" .Em hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào, trong khi người ta yêu nhau thì thường thích đối phương một đặc điểm gì đó như là ánh mắt, nụ cười hay .... Còn em, em không thể tìm ra được một lý do gì, em chỉ biết khi xa anh trái tim em nổi lên những trận cuồng phong của nổi nhớ, những cơn sóng của giận hờn, và những ngày của chờ đợi...
Cho đến khi gặp lại anh tất cả diễn ra môt cách tình cờ và ngẫu nhiên đến lạ lùng, và như đó là một sự sắp đặt sẵn của ông trời, như là mối nhân duyên đã có từ kiếp trước hay nói đúng hơn đó là "một định mệnh" . Bỗng nhiên ta gặp lại nhau, bỗng nhiên trái tim em biết nhớ anh, bỗng nhiên anh nói yêu em... và bỗng nhiên "chúng ta yêu nhau". Anh cứ hỏi em rằng" vì sao em thích anh" .Em hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào, trong khi người ta yêu nhau thì thường thích đối phương một đặc điểm gì đó như là ánh mắt, nụ cười hay .... Còn em, em không thể tìm ra được một lý do gì, em chỉ biết khi xa anh trái tim em nổi lên những trận cuồng phong của nổi nhớ, những cơn sóng của giận hờn, và những ngày của chờ đợi...
Cứ tưởng tất cả diễn ra như duyên
trời đã định vậy mà giờ đây trước mắt em, mọi niềm vui, niềm
hạnh phúc em từng mơ đã thay vào là niềm đau và nước mắt.
Em không muốn
nghĩ gì nửa, em cảm thấy sợ,em sợ lòng người, em sợ cái gọi là định mệnh đó .Rồi em hận anh, em hận cái ông trời đã gieo cho em bao niềm tin,
niềm hy vọng rồi bỗng chóc lấy mất đi không một lời giải thích. Em muốn hét lên thật to, khóc thật lớn để anh có thể nghe thấy được những gì trong con tim em đang dằng xé, những gì em đã kìm nén.
Anh biết không! Trái tim em đang rỉ máu! Phải chăng là em quá ảo tưởng đã để mình lạc vào thế giới cổ tích, khi tỉnh lại thì vỡ òa trong thất vọng!
Anh biết không! Trái tim em đang rỉ máu! Phải chăng là em quá ảo tưởng đã để mình lạc vào thế giới cổ tích, khi tỉnh lại thì vỡ òa trong thất vọng!
Thời gian trôi qua và em đã bình tâm
trở lại. Em đã hiểu ra một
điều rằng là " trên thế giới này vẫn có những điều mà mình nghĩ
rằng chỉ có trong mơ nhưng nó vẫn tồn tại và hiện hữu ở cuộc
sống hiện tại này". Ở cuộc sống này vẫn có cái gọi là
"duyên trời,là định mệnh". Cái tạo hóa, cái duyên mà ông
trời ban tặng là cho chúng ta có cơ hội gặp nhau nhưng còn có được
đến với nhau, hạnh phúc hay không là hoàn toàn do bản thân của mỗi con
người chúng ta tạo ra.
Em muốn nói với anh rằng: em
không hận , không trách hờn gì anh nửa, anh hãy sống tốt, sống hạnh
phúc với những gì anh lựa chọn nhé , "nếu không phải là
định mệnh thì em sẽ không bao giờ yêu anh" -và
em sẽ BUÔNG TAY.
Đó là những lời cuối cùng em muốn gửi tới anh!.
No comments:
Post a Comment