Tôi đồng ý kết hôn với a cũng vì muốn quên đi mối tình trong quá khứ. Tôi quen a qua sự giới thiệu của bạn bè, và tôi cũng chỉ biết a hơn tôi 6 tuổi, tính tình hiền lành, rất thật thà, được mọi người quý mến. Và tôi không hề quan tâm , tìm hiểu về a cũng như gia đình trong quá khứ hay hiện tại như thế nào. Rồi tôi mặc kệ tất cả buông xuôi theo cái gọi là số phận.
Cưới xong, thay vào những ngày tháng trăng mật ngọt ngào thì vc tôi lại bận rộn với công việc. Không hợp với gia đình ck tôi đòi ra ở riêng và a chiều theo ý tôi, hai vc mua căn hộ ở ngoài trung tâm thành phố, cuộc sống rất thoải mái. A thương tôi, chiều theo bất cứ thứ gì mà tôi muốn, sợ làm phật ý, sợ tôi sẽ giận nên chuyện gì a cũng hỏi ý kiến vợ, nhiều lúc tôi cảm thấy a như không có sự quyết đoán, ý kiến của riêng mình, một người đàn ông nhu nhược. Vốn cuộc hôn nhân này với tôi nó đã chán rồi nay càng chán hơn. Tôi cảm thấy mệt mỏi, buồn bực mỗi khi về đến nhà, tôi lấy cớ to tiếng với a. Dần dần tôi theo những cuộc chơi , nhậu nhẹt với bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng sau mỗi giờ làm việc để a chờ từng bửa cơm đến khuya, về đến nhà là nôn là say, bắt a phải chăm sóc cả đêm với cái bụng trống rỗng. A chuẩn bị bửa sáng gọi tôi dây, chẳng những không dậy, hay xin lỗi về đêm qua mà tôi còn mắng chửi a là " để tôi yên". Nhìn a lúc đó tôi biết a rất buồn nhưng rồi mặc kệ. Có hôm tôi đang đi nhảy ở sàn a tìm đến và kéo tôi về.Tôi tức giân quát, chửi, thậm chí còn tát vào mặt a trước mặt đông người.
Đến một ngày tôi còn nhớ rất rõ đó là vào chiều của một ngày đông lạnh giá, cái rét như cắt da cắt thịt , nhìn ngoài đường vắng tanh, không một bóng người qua lại, trong lúc tôi đang đi chơi với bạn, thấy có cuộc của a tôi không nghe, rồi 2,3 cuộc tôi tắt máy luôn. Đến tối về đến nhà, thấy vẫn tối om, tôi thấy hơi lạ vì từ ngày cưới đến giờ chưa bao giờ a về nhà sau tôi. Lúc này tôi mới bật điện thoại lên thì thấy rất, rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ rất nhiều số. Và cuối cùng là tin nhắn:" Chị có phải là vợ a K không, a ấy bị tan nạn đang nằm ở bệnh viện, tôi thấy là rất nặng, nhận được tn c nhanh đến ngay nha". Bổng nhiên có một linh cảm không hay xảy ra với a, lúc này tôi cảm thấy sợ và vội chạy đi mà quên mất ngoài trời cơn mưa đang tầm tả. Vừa đến bệnh viện, thấy a nằm thoi thóp, đưa tay như muốn nói với tôi điều cuối cùng rồi tắt thở. Tôi sửng sờ như người vô tri, vô giác , hai tay và hai chân run lên, đôi môi mấm máy không thốt nên lời , lúc này bác sĩ đến vỗ vào vai tôi và nói: " a ấy đã đợi c rất lâu". Hai hàng nước mắt cứ thi nhau rơi như không bao giờ ngừng , tôi ôm chầm lấy a trong sự đau đớn, hối hận đến tột cùng của sự sống. Tôi muốn nói với a rằng" a ơi e xin lỗi, ngàn lần e xin lỗi" nhưng tất cả đã quá muộn màng, a đã rời xa tôi mãi mãi, những lời gào thét chỉ còn là vô vọng giữa đêm khuya!.
Cưới xong, thay vào những ngày tháng trăng mật ngọt ngào thì vc tôi lại bận rộn với công việc. Không hợp với gia đình ck tôi đòi ra ở riêng và a chiều theo ý tôi, hai vc mua căn hộ ở ngoài trung tâm thành phố, cuộc sống rất thoải mái. A thương tôi, chiều theo bất cứ thứ gì mà tôi muốn, sợ làm phật ý, sợ tôi sẽ giận nên chuyện gì a cũng hỏi ý kiến vợ, nhiều lúc tôi cảm thấy a như không có sự quyết đoán, ý kiến của riêng mình, một người đàn ông nhu nhược. Vốn cuộc hôn nhân này với tôi nó đã chán rồi nay càng chán hơn. Tôi cảm thấy mệt mỏi, buồn bực mỗi khi về đến nhà, tôi lấy cớ to tiếng với a. Dần dần tôi theo những cuộc chơi , nhậu nhẹt với bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng sau mỗi giờ làm việc để a chờ từng bửa cơm đến khuya, về đến nhà là nôn là say, bắt a phải chăm sóc cả đêm với cái bụng trống rỗng. A chuẩn bị bửa sáng gọi tôi dây, chẳng những không dậy, hay xin lỗi về đêm qua mà tôi còn mắng chửi a là " để tôi yên". Nhìn a lúc đó tôi biết a rất buồn nhưng rồi mặc kệ. Có hôm tôi đang đi nhảy ở sàn a tìm đến và kéo tôi về.Tôi tức giân quát, chửi, thậm chí còn tát vào mặt a trước mặt đông người.
Đến một ngày tôi còn nhớ rất rõ đó là vào chiều của một ngày đông lạnh giá, cái rét như cắt da cắt thịt , nhìn ngoài đường vắng tanh, không một bóng người qua lại, trong lúc tôi đang đi chơi với bạn, thấy có cuộc của a tôi không nghe, rồi 2,3 cuộc tôi tắt máy luôn. Đến tối về đến nhà, thấy vẫn tối om, tôi thấy hơi lạ vì từ ngày cưới đến giờ chưa bao giờ a về nhà sau tôi. Lúc này tôi mới bật điện thoại lên thì thấy rất, rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ rất nhiều số. Và cuối cùng là tin nhắn:" Chị có phải là vợ a K không, a ấy bị tan nạn đang nằm ở bệnh viện, tôi thấy là rất nặng, nhận được tn c nhanh đến ngay nha". Bổng nhiên có một linh cảm không hay xảy ra với a, lúc này tôi cảm thấy sợ và vội chạy đi mà quên mất ngoài trời cơn mưa đang tầm tả. Vừa đến bệnh viện, thấy a nằm thoi thóp, đưa tay như muốn nói với tôi điều cuối cùng rồi tắt thở. Tôi sửng sờ như người vô tri, vô giác , hai tay và hai chân run lên, đôi môi mấm máy không thốt nên lời , lúc này bác sĩ đến vỗ vào vai tôi và nói: " a ấy đã đợi c rất lâu". Hai hàng nước mắt cứ thi nhau rơi như không bao giờ ngừng , tôi ôm chầm lấy a trong sự đau đớn, hối hận đến tột cùng của sự sống. Tôi muốn nói với a rằng" a ơi e xin lỗi, ngàn lần e xin lỗi" nhưng tất cả đã quá muộn màng, a đã rời xa tôi mãi mãi, những lời gào thét chỉ còn là vô vọng giữa đêm khuya!.
No comments:
Post a Comment